♣️ Lấy Chồng Bạc Tỷ Chương

Lấy Chồng Bạc Tỷ Mộc Thất Thất Chương 986: Cô Đi Rồi Sân bay quốc tế Lâm Hải. Là sân bay lớn nhất nước A, mỗi ngày ở đây đều có máy Hiện menu Mê đọc truyện chữ Danh sách chương truyện Lấy Chồng Bạc Tỷ Chương 121 - Không muốn cô nhận thương tổn Chương 122 - Lấy tôi Chương 123 - Cùng về nhà Chương 124 - Say nát bét Chương 125 - Không lẽ anh thích đàn ông Chương 126 - Lần đầu gặp cô gái nhỏ Chương 127 - Chăm sóc tốt chị dâu Chương 128 - Người một nhà yêu thương Chương 129 - Đố kị người khác Chương 3: Những ngày sau kết hôn. Chương 4: Đừng dễ dàng nói lời chia tay. Chương 5: Chồng mới cưới quan tâm. Chương 6: Ngài tổng giám đốc lạnh lùng. Chương 7: Anh sẽ ghen. Chương 8: Không có tình cảm làm cơ sở. Chương 9: Bạn là nữ. Chương 10: Không giữ lời. Chương 11: Em Tất cả sẽ có trong truyện ngôn tình "lấy chồng bạc tỷ". 5 chương mới nhất truyện Lấy Chồng Bạc Tỷ Chương 999 - Dài như trời đất [kết thúc] Chương 998 - Giang nhung và trần việt Chương 997 - Cuộc đời như vở kịch Chương 996 - Xem phim Chương 995 - Hẹn hò như người yêu bình thường Danh sách chương truyện Lấy Chồng Bạc Tỷ Lấy Chồng Bạc Tỷ Chương 89: Hợp tác Anh chưa từng có cảm giác này bao giờ, vừa lạ lẫm lại vừa như khắc vào tận trái tim. Giang Nhung vẫn đang nghiêm túc thắt cà vạt, im lặng chờ câu trả lời từ anh. Tuy nhiên, đời không như cô tưởng, chồng cô lại chính là người thừa kế một khối tài sản lớn của tập đoàn Đế Quốc giàu nhất châu Á. Vì sao lại như vậy? Câu trả lời sẽ có ngay khi bạn khám phá xong tác phẩm truyện Lấy Chồng Bạc Tỷ gồm 999 chương truyện. Mời bạn cùng tham khảo review nho nhỏ tại kênh truyện24.com này nhé! Lấy Chồng Bạc Tỷ. 7.5/10. 2.8M. Tác giả: Mộc Thất Thất. Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Sủng. Nguồn: VW. Trạng thái: Full. Cuộc sống vốn dĩ không công bằng và luôn luôn có những điều bất ngờ xảy ra. Ví như Giang Nhung mong muốn có cuốc sống bình thường nên cô đồng ý gả cho một người đàn ông bình thường. Lấy Chồng Bạc Tỷ. "Giang Nhung, đây là thẻ ngân hàng của tôi, mật mã là 131224. Trong nhà cần mua thêm gì thì em cứ mua." Đã mấy tiếng trôi qua, nhưng bên tai Giang Nhung vẫn còn văng vẳng những lời mà chồng mới cưới nói lúc đưa cho cô tấm thẻ ngân hàng trước khi ra ngoài Chương 842 Lấy Chồng Bạc Tỷ Chương 842: Phải biết rằng Long Duy còn sống Chương trước Chương tiếp Trước đây đều là người khác chăm lo từ bữa ăn đến giấc ngủ cho Trần Nhạc Nhung, đây là lần đầu tiên cô chăm sóc người khác. Mặc dù tay chân lóng ngóng, vụng về nhưng cô rất chu đáo chuẩn bị món cháo rau xanh và món khai vị, không để Tưởng Linh Nhi đói. QLxTaZ. Xử lý xong việc riêng thì đã qua nửa ngày. Nhưng Trần Việt vẫn không rảnh rỗi. Thịnh Thiên còn có rất nhiều chuyện chờ anh đi xử lý, chờ anh quyết định sách lược. Vì Thịnh Thiên, vì nhà họ Trần, vì Giang Nhung và con, anh không thể cho mình có một phút thả lỏng nào. Nhất là vào thời điểm mấu chốt này, anh phải luôn luôn duy trì sự cảnh giác, không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm nào. Trần Việt vừa trở lại văn phòng, thư ký đã đưa tài liệu cần anh tự mình xử lý tới. Trần Việt cầm tài liệu lên và lật xem qua một lát, chữ trên tài liệu dần mờ đi, đầu cũng càng lúc càng nặng. Trần Việt vội vàng nhắm mắt lại và lấy kính xuống. Anh giơ tay khẽ day huyệt thái dương, hy vọng có thể làm cho đầu mình đỡ nặng nề. Nhưng hai phút trôi qua, tình trạng này chẳng những không giảm bớt, trái lại càng lúc càng nghiêm trọng hơn. Khi anh mở mắt ra, tất cả hình ảnh trước mắt đều trở nên mơ hồ. Cho tới nay, thời gian nghỉ ngơi của anh đều rất ngắn, có mệt mỏi hơn nữa cũng chưa từng xuất hiện qua tình trạng như hôm nay. Cũng không biết anh bị làm sao nữa? Trần Việt cầm điện thoại trên bàn làm việc và định gọi điện bảo thư ký pha cốc cà phê để anh uống cho tỉnh táo. Ai ngờ anh vừa tay giơ ra lại chộp hụt, mệt mỏi rũ xuống. Anh muốn giơ tay lên cầm điện thoại lần nữa nhưng cơ thể cao lớn đã nghiêng về phía trước, mệt mỏi nằm sấp ở trên bàn làm việc. Anh cố gắng cử động thì phát hiện mình thậm chí không có sức để đưa tay ra nữa. Làm sao có thể như vậy được? Trần Việt cố dùng chút tỉnh táo cuối cùng để cố gắng nhớ lại, nghĩ tới nghĩ lui, anh nghĩ đến cốc trà mà ông cụ đã cho anh uống. Hôm nay, sau khi anh ra cửa cũng chỉ uống có cốc trà kia, chẳng lẽ ông cụ... Đầu càng lúc càng nặng nề, Trần Việt đã không có cách nào suy nghĩ được nữa. Anh nằm ở trên bàn, lần đầu tiên có cảm giác không có sức và bất lực như vậy. Không được, anh không thể gục ngã. Nếu như anh ngã xuống, Giang Nhung và Nhung Nhung nhỏ sẽ phải làm thế nào? Anh là chỗ dựa cho hai mẹ con bọn họ, anh phải đứng lên, phải... Trần Việt dùng hết sức lực cuối cùng, cắn răng và thử ngồi dậy, nhưng cuối cùng cơ thể suy yếu đã chiến thắng được ý chí mãnh liệt của anh, anh lại ngã xuống. Cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, Lục Diên đẩy cửa bước vào "Tổng giám đốc Trần…" Anh ta còn chưa nói hết đã phát hiện ra Trần Việt không bình thường, vội vàng xông tới "Tổng giám đốc Trần, anh làm sao vậy?" "Đừng… đừng... Giang Nhung..." Sau mấy từ đứt quãng như vậy, Trần Việt đã mất đi tất cả tri giác. Với mấy từ gián đoạn như vậy, nếu là người khác thì chắc chắn sẽ không biết Trần Việt muốn nói gì, nhưng Lục Diên lại hiểu rõ. Trần Việt muốn bảo bọn họ đừng nói cho Giang Nhung biết. Đã đến lúc này rồi, anh cũng ngã xuống nhưng vẫn không muốn làm cho Giang Nhung phải lo lắng... Lục Diên thật muốn nghiến răng nghiến lợi vì ông chủ, nhưng anh ta không có thời gian để nghĩ tới chuyện khác, chỉ vội vàng đưa Trần Việt tới bệnh viện. Lục Diên gọi người đưa Trần Việt đến bệnh viện Thịnh Thiên với tốc độ nhanh nhất. Sau khi kiểm tra qua, bác sĩ tất nhiên không kiểm tra ra được nguyên nhân vì sao Trần Việt lại đột nhiên ngất xỉu. Hơi thở, nhịp tim và các phương diện khác của Trần Việt đều rất bình thường, các cơ năng đều như người bình thường, nhưng anh lại hôn mê bất tỉnh. Anh không thể cử động, không thể mở mắt, không thể nói chuyện, giống như một người sống thực vật. ... Kim đồng hồ dần chỉ về phía số chín. Sau khi Giang Nhung và Nhung Nhung nhỏ cùng luyện Taekwondo lại đi dạo ở trong sân. Chỗ bọn họ đi dạo không xa cửa lớn, cô tính khi Trần Việt trở về thì hai mẹ con bọn họ có thể nhìn thấy anh đầu tiên. Nhưng bọn họ chờ mãi, chờ đến khi Nhung Nhung nhỏ đã ngủ gà ngủ gật, vẫn không chờ được Trần Việt trở về. Lúc sẩm tối, Giang Nhung có nhận được tin nhắn của Trần Việt gửi qua zalo, nói buổi tối có một bữa tiệc nên phải về muộn một chút. Giang Nhung biết anh còn đang đi xã giao nên không tiện gọi điện thoại tới làm phiền anh. Cô không thể làm gì khác hơn là bế Nhung Nhung nhỏ vào nhà, tắm rửa cho cô bé trước. Giang Nhung thích nhất là tắm cho Nhung Nhung nhỏ. Sau khi cởi hết quần áo của cô bé, nhìn cơ thể nhỏ bé mũm mĩm kia là cô lại hận không thể cắn cô bé vài cái. Nhung Nhung nhỏ đặc biệt thích nước, cô bé ngồi trong bồn tắm nhỏ của mình và chơi rất vui vẻ. Giang Nhung vừa không để ý liền bị cô bé hắt cho ướt hết người. "Nhung Nhung, con đừng làm loạn nữa." "Mẹ, Nhung Nhung còn muốn chơi nữa." Giang Nhung bế cô bé lên và dịu dàng nói "Nhung Nhung ngoan, con nghịch nước quá lâu sẽ bị cảm đấy. Ngày mai còn phải đi tới trường mầm non nên Nhung Nhung phải ngủ sớm, ngủ sớm thì mới có thể trở nên xinh đẹp hơn được." Đôi mắt to long lanh của Nhung Nhung chớp chớp, hỏi thăm "Mẹ, Nhung Nhung trở nên xinh đẹp hơn thì mẹ và ba phải làm thế nào?" Nhung Nhung nhỏ cảm thấy một mình mình trở nên xinh đẹp hơn mà ba và mẹ không xinh đẹp lên, như vậy không phải về sau cô bé còn xinh đẹp hơn ba mẹ sao? Cô bé nghĩ như vậy không tốt, cô bé hi vọng ba mẹ cũng xinh đẹp như mình cơ. "Ba và mẹ cũng sẽ trở nên xinh đẹp mà." Giang Nhung cầm khăn tắm bọc Nhung Nhung nhỏ lại, dịu dàng lau khô người, lau khô tóc, mặc bộ áo ngủ cho cô bé. "Ba mẹ và Nhung Nhung cùng xinh đẹp." Nhung Nhung khẽ nói. "Ừ, đúng rồi, chúng ta đều trở nên xinh đẹp." Giang Nhung hôn lên đôi má phúng phính của Nhung Nhung “Bảo bối, con nằm xuống ngủ đi." "Nhung Nhung muốn đợi ba cơ! Con muốn nói cho ba biết một bí mật nhé!" "Nhung Nhung có bí mật gì muốn nói cho ba biết vậy?" Nhung Nhung nhỏ giơ tay che miệng của Giang Nhung "Bí mật, con chỉ nói cho ba biết thôi." Giang Nhung cầm bàn tay nhỏ bé của Nhung Nhung lên hôn, giả vờ đau lòng nói "Mẹ thật đau lòng, Nhung Nhung có bí mật nói cho ba biết mà không chịu nói cho mẹ biết gì cả." Thấy mẹ dường như muốn khóc, Nhung Nhung nhỏ liền sốt ruột, vội vàng ôm lấy mặt Giang Nhung"Mẹ đừng khóc." "Nhưng Nhung Nhung còn chưa nói cho mẹ biết bí mật đâu." Giang Nhung giả vờ dụi con mắt, giống như khóc thật đau lòng vậy. "Oa…." Thấy mẹ khóc thật đau lòng, Nhung Nhung nhỏ khổ sở, lo lắng không nhịn được liền khóc òa. "Nhung Nhung..." Lúc này đổi lại thành Giang Nhung hoảng loạn, vội vàng ôm cô bé vào trong lòng, vỗ nhè nhẹ vào lưng của cô bé an ủi “Bảo bối, mẹ đùa con thôi, mẹ không khóc đâu." "Mẹ không ngoan!" Nhung Nhung nhỏ dụi mắt, trên hàng lông mi thật dài còn treo giọt nước mắt trong suốt. Sao mẹ có thể lừa cô bé, làm cô bé hoảng sợ chứ? "Đúng, là mẹ không ngoan, vậy Nhung Nhung nằm xuống đi, mẹ sẽ gọi điện thoại cho ba hỏi xem bao giờ ba mới về. Nhung Nhung của chúng ta có bí mật muốn nói cho ba biết đấy." "Vâng ạ." Nhung Nhung nhỏ gật đầu thật mạnh. Giang Nhung nằm xuống bên cạnh Nhung Nhung nhỏ, cầm điện thoại di động gọi cho Trần Việt. Nhưng chuông reo rất lâu vẫn không có ai nghe máy. Giang Nhung nghĩ thầm, có thể Trần Việt còn đang bận nên không nghe được tiếng điện thoại kêu. Giang Nhung cất điện thoại và áy náy mỉm cười nói với Nhung Nhung nhỏ "Nhung Nhung, ba còn đang bận làm việc, con ngủ trước đi, ngày mai con tỉnh lên lại nói bí mật cho ba biết, được không?" Nhung Nhung nhỏ ngoan ngoãn gật đầu "Nhung Nhung ngủ đây, chúc mẹ ngủ ngon, chúc ba ngủ ngon." “Giang Nhung, đây là thẻ ngân hàng của tôi, mật mã là 131224. Trong nhà cần mua thêm gì thì em cứ mua." Đã mấy tiếng trôi qua, nhưng bên tai Giang Nhung vẫn còn văng vẳng những lời mà chồng mới cưới nói lúc đưa cho cô tấm thẻ ngân hàng trước khi ra ngoài vào buổi sáng. Nói thật lòng, những gì cô biết về người đàn ông này cũng chính là chồng cô bây giờ, thực sự ít ỏi đến đáng thương. Ngoại trừ việc anh tự nói với cô rằng anh họ Trần tên Việt thì cô hoàn toàn không biết chuyện gì khác, ngay cả trong nhà anh có những ai cô đều không biết. Giang Nhung cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí mà lại dám đăng ký kết hôn với một người đàn ông mới chỉ gặp mặt hai lần. Email Website Fanpage Giang Nhung hít sâu một hơi, nói “Chất độc HDR trong người anh ấy vẫn chưa được giải, chất độc đè lên dây thần kinh thị giác của anh ấy, dẫn đến việc anh ấy không nhìn thấy, nhưng vì không muốn người khác lo lắng, anh ấy bảo bác sĩ giấu mọi người.” Nghe lời này của Giang Nhung, tính khí trước nay luôn tốt như Tiêu Kình Hà cũng tức đến mức nhảy dựng lên “Cậu ta....Cái tên này cũng quá tùy hứng rồi, sự việc nghiêm trọng như vậy cũng giấu mọi người sao?” Tức thì cũng tức, nhưng Tiêu Kình Hà cũng hiểu tại sao Trần Việt lại bảo bác sĩ giấu mọi người. Từ trước đến nay Trần Việt luôn là trụ cột vững chắc trong nhà họ Trần, là nhân vật trung tâm của Thịnh Thiên, anh đã quen với việc gánh vác tất cả trách nhiệm. Nếu như anh có việc gì, người nhà sẽ rất lo lắng, nhân viên cấp dưới cũng sẽ loạn, thế nên cách tốt nhất chính là giấu tất cả mọi người. “Anh......” Giang Nhung nhìn Tiêu Kình Hà, dịu dàng gọi anh “ Hiện giờ em muốn anh giúp em một chuyện.” Tiêu Kình Hà vỗ ngực, một tay giữ vai cô, nói “Chỉ cần có thể giúp được bọn em, đừng mọi là một chuyện, cho dù là một trăm một nghìn chuyện, anh cũng thành vấn đề.” “Có một người có cách có thể khiến mắt Trần Việt sáng lại, nhưng người này chưa chắc đã nói cho chúng ta phương pháp, thế nên em muốn anh và em đi nói chuyện với cô ấy.” Tiêu Kình Hà vô cùng sảng khoái đồng ý, Giang Nhung cũng không khách sáo với anh. Tiêu Kình Hà vội vàng hỏi “Người đó là ai?” Chuyện đàm phán tìm anh là tìm đúng người rồi. Anh nghiên cứu tâm lí học bao nhiêu năm như vậy, sở trường chính là đoán tâm tư của người khác, trừ tâm tư của Trần Việt ra, anh cũng chưa từng gặp qua người nào khiến anh không đoán được. Giang Nhung cắn cắn môi, từng chữ nặng nề nói “Hứa Huệ Nhi.” “Lại là cô ta!” Người phụ nữ đó, hai năm trước Giang Nhung mất, lúc Tiêu Kình Hà quen biết Trần Việt thường xuyên nhìn thấy cô ta. Lúc đó, anh cảm thấy ánh mắt của cô ta có vấn đề, có điều nghĩ lại, người đàn ông ưu tú như Trần Việt, bên cạnh có người ngưỡng mộ anh cũng là bình thường. Trần Việt đều không quan tâm, anh có rất nhiều việc, chỉ là không ngờ, Hứa Huệ Nhi đó lại hạ độc Trần Việt. Giang Nhung gật đầu, nói “Hứa Huệ Nhi vẫn luôn ghét em, chính xác hơn chính là ghét thân phận vợ của Trần Việt là em. Em và cô ta có vài lần xung đột, mỗi lần, cô ta đều hận đến mức muốn xé em. Em đi hỏi cô ta cách giải, em đoán cô ta sẽ không đưa cho em. Anh, anh trước đây gặp qua cô ta, anh có cách nào không?” “Người phụ nữ đó miệng có chút kín kẽ, hơn nữa ngoài Minh Chí ra, cô ta dường như cũng không còn gì để quan tâm tới nữa, thế nên muốn cạy lời cô ta không muốn nói, không dễ dàng như thế.” Nghĩ đến Hứa Huệ Nhi người này vị chấp niệm mà trở nên điên cuồng, Tiêu Kình Hà cũng có chút đau đầu. Nghe xong lời Tiêu Kình Hà nói, khuôn mặt tinh tế của Giang Nhung phút chốc trở nên u ám, cô nhẹ giọng nói “Đến anh cũng không có cách?” Tiêu Kình Hà ôm chặt cô, an ủi nói “Đừng nản chí, còn có anh trai em ở đây mà. Đi thử đi, không thử ai biết có được hay không chứ?” Giang Nhung mím môi cười “Anh, cám ơn anh!” Tiêu Kình Hà nói Anh là anh của em.” Giang Nhung lao vào lòng anh, cho anh một cái ôm thật lớn “Hy vọng kiếp sau em vẫn có thể gặp được anh người anh trai tốt vậy.” “Kiếp sau anh không muốn gặp phải em cô em gái nhiều chuyện đâu.” Miệng thì nói lời khó nghe, trong lòng Tiêu Kình Hà lại đang nghĩ, nếu thực sự có kiếp sau, bọn nhất định vẫn là anh em. Giang Nhung nhấc đồng hồ nhìn thời gian, lại nói “Hôm này trong nhà còn có người cần em chăm sóc, chúng ta ngày mai chín giờ sáng đi.” “Được.” Tiêu Kình Hà gật đầu, đau lòng nhìn Giang Nhung “Giang Nhung, chúng ta là anh em, là người thân ruột thịt, gặp chuyện thì tìm anh, đừng quên, em còn có người nhà.” Giang Nhung gật mạng, nói “Anh, em biết rồi. Có người anh trai như anh, có người nhà như anh, thực sự quá tốt.” Tiêu Kình Hà xoa đầu cô “Được rồi, đi làm việc của em đi. Anh còn có việc phải làm, về trước đây.” “Được, vậy ngày mai em tìm anh.” Giang Nhung lại dặn dò anh một lần nữa “Anh lúc rảnh rỗi nghĩ xem ngày mai nên làm thế nào mới cạy được miệng Hứa Huệ Nhi.” “Chúng ta học tâm lí, chú trọng nhất chính là dựa vào hoàn cảnh đưa ra cách giải quyết thích hợp, chuyện này em đừng đưa ra chủ ý.” Tiêu Kình Hà vẫy tay về phía cô “Đi đây.” Nhìn Tiêu Kình Hà càng đi càng xa, đến khi anh biết mất khỏi phạm vi tầm nhìn của cô, Giang Nhung mới thu lại ánh mắt. Muốn cạy được miệng Hứa Huệ Nhi, cô đem tất cả thẻ bạc đặt cược lên người Tiêu Kình Hà, hi vọng anh có thể thắng lợi. Chỉ cần tìm được phương pháp loại bỏ chất độc HDR, khiến mắt của Trần Việt nhanh chóng khỏi, viên đá đè trong lòng cô mới có thể hạ xuống được. Giang Nhung trở về phòng, đụng phải quản gia Hương Tú, cô dừng bước hỏi “Hương Tú, cơ thể của bà chủ thế nào rồi?” Hương Tú khách sáo trả lời “Có ông chủ bên cạnh bà ấy, đỡ hơn nhiều rồi. Mợ chủ, cô đừng lo lắng.” “Ừ.” Giang Nhung gật đầu “Vất vả cho cô rồi.” Giang Nhung lên lầu, đến phòng làm việc của Trần Việt, gõ cửa, Trần Việt không có đáp lại, cô liền đẩy khe cửa, thò nửa cái đầu vào xem xét. Trần Việt lại đang họp với người khác qua video, nghe thấy tiếng cô gõ cửa, anh đầu cũng không ngẩng lên nói “Cứ vào trước.” Giang Nhung mở cửa đi vào, liền đứng ở cửa cũng không có tiến vào, không lên tiếng làm phiền anh. Không bao lâu, Trần Việt liền kết thúc cuộc họp, ngầng đầu nhìn cô “Ừm, có phải có chuyện gì giấu trong lòng?” Anh nhìn không rõ biểu cảm của cô, không nhìn thấy ánh mắt của cô, nhưng anh hiểu cô, hiểu đến mức chỉ qua hô hấp nặng nhẹ cũng đoán ra được biểu cảm của cô. “Đúng. Là có chuyện giấu trong lòng.” Giang Nhung đi về phía anh, vừa đi đến bên cạnh anh, liền bị anh kéo vào trong lòng, anh đặt cô ngồi trên đùi anh. “Á....” Giang Nhung bị dọa kêu lên một tiếng. Trần Việt cười cô “Là anh ôm em, cũng không phải người khác, như vậy cũng dọa được em.” Giang Nhung lườm anh một cái “Đổi lại là anh xem, có bị dọa không?” Nụ cười của Trần Việt càng thêm sâu “Vậy chúng ta đổi vị trí thử xem.” Nhìn nụ cười của anh, nhưng lại không nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh. Bất giác, Giang Nhung vươn tay, nhẹ nhàng nâng mặt anh lên, đặt môi lên đôi môi mỏng gợi cảm của anh Sự chủ động của cô, khiến Trần Việt hơi loạn nhịp, có điều chỉ có hai giây, Trần Việt liền cướp lại quyền chủ động. Anh lùi lại phía sau, mở miệng, nghịch ngợm cắn môi dưới của cô, ác ý nhấp nhấp miệng, đột nhiên cười trầm “Hôm nay là thời kì nguy hiểm của em, chúng ta không làm.” Nghe lời này của Trần Việt, khuôn mặt của Giang Nhung phút chốc đỏ ửng. Xấu xa, cô chỉ muốn hôn anh, chỉ là muốn hôn anh, căn bản không có nghĩ đến cái khác. Giang Nhung cuộn tròn nắm đấm đấm anh, nhưng lại bị anh bắt được đưa lên miệng hôn nhẹ một cái “Thực sự nghĩ như vậy sao? Hửm?”

lấy chồng bạc tỷ chương