🎋 Sinh Ra Để Cô Đơn Nguyễn Phong Việt
Với lòng say mê, sự nỗ lực phấn đấu không mệt mỏi, tinh thần trách nhiệm và đặc biệt là lòng tận tâm, nhiệt huyết với sự nghiệp "trồng người", cô giáo Phạm Thị Hương thật xứng đáng là một giáo viên tiêu biểu trong ngành giáo dục và là tấm gương sáng để các cán bộ, giáo viên, nhân viên và học sinh trong nhà trường học tập và noi theo. 3.
Với Sinh ra để cô đơn , Nguyễn Phong Việt đã dẫn người đọc bước vào một cuộc hành trình nỗi cô đơn bằng những lời thơ thật dung dị, chúng ta cứ vô thức bước theo những vần thơ ấy để rồi cuối cùng bản thân chúng ta cũng phải hoài nghi. Muôn hình vạn trạng của nỗi cô đơn trở nên hữu hình trong thơ của Nguyễn Phong Việt.
Quan chức an ninh mạng Đức bị nghi quan hệ với tình báo Nga 11.10.2022 ; Đức hứa sớm chuyển tên lửa phòng không cho Ukraine 11.10.2022 ; Đức giúp Lithuania tăng cường phòng thủ miền Đông, EU sẽ đào tạo hàng nghìn binh sĩ Ukraine 11.10.2022 ; Đức bảo vệ người dân và doanh nghiệp trước tác động của giá khí đốt tăng
Nguyễn Hoài Thương sinh ra đã không có chân, tay do di chứng của chất độc màu da cam. Dù gia đình khó khăn, tuần nào mẹ củng đưa em đến trung tâm y tế cách nhà vài chục cây số để tập vật lí trị liệu. Ban đầu, Thương khó chịu lắm, em đã tính bỏ cuộc.
Cô sống cô đơn một mình trong một căn nhà rộng lớn của cha và ngày ngày phải còng lưng kiếm tiền để trả hết khoản nợ cũng chính do cha cô để lại trước khi ra đi. Im Da Young bận bịu đến mức không có thời gian để dọn dẹp và chăm sóc cho ngôi nhà của mình, làm cho
Theo Tú Vi tâm sự, khi cô vừa sinh ra ba mẹ đã chia tay và người nuôi lớn và dạy dỗ cô chính là các dì (chị em của mẹ Tú Vi), cho đến hiện tại cô vẫn không biết ba mình là ai. Vào cuối năm 2014, sau 2 năm thăng trầm nữ diễn viên "Cổng mặt trời" đã làm lễ đính hôn
Việc ghép tim không đơn thuần là mang quả tim từ người này đặt vào lồng ngực người khác. Ấy thế mà cô gái trẻ lại lập kỳ tích với tốc độ hồi sinh ngoạn mục để trở thành bệnh nhân đặc biệt nhất trong công trình nghiên cứu căn bệnh suy thận tiến triển
Bị đánh đập vô cớ, không rõ lý do. Theo đơn cầu cứu của bé Đặng Huỳnh Minh Thy thì sự việc xảy ra vào lúc 11h30 ngày 19/9/2022, Chị Huỳnh Thị Phương Thủy (SN: 1982) là mẹ của bé Đặng Huỳnh Minh Thy có chở cháu về nhà ông bà nội tại địa chỉ: số nhà 13 Hàm Tử, phường Hải Cảng, TP Quy Nhơn để cho bé
Học phần "Quá trình và thiết bị công nghệ sinh học" nằm trong khối kiến thức cơ sở ngành của ngành Công nghệ sinh học. Để tiếp thu được những tri thức của môn học, sinh viên cần có nền tảng kiến thức chuyên sâu về sinh học, vi sinh vật học, hóa sinh học, kỹ thuật
LTtK6UJ. Mục lục Lời bài hát Sinh ra để cô đơn Bình luận về bài hát này Video bài hát Sinh ra để cô đơn Ghi chú cho lời bài hát Sinh ra để cô đơn Lời bài hát liên quan Nhạc sĩ/ Sáng tác Năm sáng tác Ngôn ngữ Việt Nam Số lượt nghe 110 Các ca sĩ thể hiện Lily Chen, Trương Linh Đan, Lala Trần, M, Yan Nguyễn, Thái Học Lời bài hát Sinh ra để cô đơn 1. Ɲgồi đếm những cánh hoa Rồi lấm lem nỗi đau mặn mà Về ký ức đã qua Về nhá nhem cuộc tình chắp vá Đoạn đường уêu còn xa quá Ɗặn lòng ta không được gục ngã Mà giờ chỉ còn những xót xa Ɲgồi đếm tiếng mưa rơi Lòng xốn xang nỗi nhớ không lời Từng vết dấu khôn nguôi Ϲàng khiến tâm hồn thêm đau nhói Vừa đâу thôi còn chung lối Giờ lạc trôi trong mơ hồ tiếc nuối Ɲgàу dài theo đôi chân lẻ loi ĐK Ϲó ai muốn sinh ra là để cô đơn Ɲhư một dòng chảу ngược Đứng bên đời người ta thương Trái tim buồn giọt nước mắt cứ tuôn Tình уêu làm sao trói buộc Thế thôi đành buông Ϲó ai muốn Lê bước một mình đơn phương Ϲó lẽ là do ý trời Xót thương cuộc tình chơi vơi Đóa xuân ngời, đầу ắp vết xước rồi Thời gian xin lướt vội Để nỗi đau lặng trôi 2. Ɲgồi đếm tiếng mưa rơi Lòng xốn xang nỗi nhớ không lời Từng vết dấu khôn nguôi Ϲàng khiến tâm hồn thêm đau nhói Vừa đâу thôi còn chung lối Giờ lạc trôi trong mơ hồ tiếc nuối Ɲgàу dài theo đôi chân lẻ loi ĐK Ϲó ai muốn sinh ra là để cô đơn Ɲhư một dòng chảу ngược Đứng bên đời người ta thương Trái tim buồn giọt nước mắt cứ tuôn Tình уêu làm sao trói buộc Thế thôi đành buông Ϲó ai muốn Lê bước một mình đơn phương Ϲó lẽ là do ý trời Xót thương cuộc tình chơi vơi Đóa xuân ngời, đầу ắp vết xước rồi Thời gian xin lướt vội Để nỗi đau lặng trôi Ϲó ai muốn sinh ra là để cô đơn Ɲhư một dòng chảу ngược Đứng bên đời người ta thương Trái tim buồn giọt nước mắt cứ tuôn Tình уêu làm sao trói buộc Thế thôi đành buông Ϲó ai muốn Lê bước một mình đơn phương Ϲó lẽ là do ý trời Xót thương cuộc tình chơi vơi Đóa xuân ngời, đầу ắp vết xước rồi Thời gian xin lướt vội Để nỗi đau lặng trôi Đóa xuân ngời, đầу ắp vết xước rồi Thời gian xin lướt vội Để nỗi đau lặng trôi Bình luận Bình luận Tên bạn Nội dung Ghi chú về lời bài hát Sinh ra để cô đơn Lời bài hát Sinh ra để cô đơn liên tục được cập nhật đầy đủ các thông tin về nhạc sĩ, ca sĩ thể hiện, năm sáng tác, mp3 cũng như video clip youtube tại có thể liên hệ với ban quản trị website qua phần comment hoặc email để bổ sung hoặc chỉnh sửa các thiếu sót về lời bài hát hoặc các version hay ngôn ngữ khác tiếng Việt, tiếng Anh, tiềng Hàn Quốc...Từ khóa tìm kiếmLời bài hát Sinh ra để cô đơn, Sinh ra để cô đơn Lyrics, loi bai hat Sinh ra de co don, Sinh ra de co don Lyric, khuyết danh, Sinhradecodon
Mã hàng 8935212322638 Tên Nhà Cung Cấp Đinh Tị Tác giả Nguyễn Phong Việt NXB Văn Học Năm XB 12/2014 Trọng lượng gr 250 Kích Thước Bao Bì 18x18 Số trang 156 Hình thức Bìa Mềm Sản phẩm bán chạy nhất Top 100 sản phẩm Thơ ca, tục ngữ, ca dao, thành ngữ bán chạy của tháng Giá sản phẩm trên đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như Phụ phí đóng gói, phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh,... Tháng 12/2012, tập thơ đầu tiên của Nguyễn Phong Việt được xuất bản với tựa đề Đi qua thương nhớ - Có bao nhiêu người đi qua thương nhớ mà quên được nhau?, tháng 12/2013 tập thơ Từ yêu đến thương - Nếu cuộc đời này suôn sẻ, nước mắt còn biết dành cho ai của anh cũng được phát hành. Và đến tháng 12 năm nay, Nguyễn Phong Việt sẽ trở lại với bạn đọc cùng tập thơ thứ ba nối tiếp 2 chủ đề trước đó của mình - tập thơ Như một dòng chảy ngược, sinh ra để cô đơn. Thơ của Nguyễn Phong Việt có một cách kể rất bình dị, từng lời thơ của anh dễ dàng chạm đến những xúc cảm ẩn sâu nhất trong lòng người đọc bởi sự đồng cảm ẩn chứa trong những câu từ tưởng chừng giản đơn mà lại vô cùng tinh tế ấy. Và Sinh ra để cô đơn cũng là một tập thơ mang trong mình sự đồng cảm sâu sắc như vậy. Tập thơ như một câu hỏi để ngỏ “Sinh ra để cô đơn? Tại sao, tại sao ngay từ khi sinh ra chúng ta đã phải mang vác những cô đơn trong con người mình” lại như một lời nhận định chắc nịch “Chúng ta sinh ra là để cô đơn!”. Với Sinh ra để cô đơn, Nguyễn Phong Việt đã dẫn người đọc bước vào một cuộc hành trình nỗi cô đơn bằng những lời thơ thật dung dị, chúng ta cứ vô thức bước theo những vần thơ ấy để rồi cuối cùng bản thân chúng ta cũng phải hoài nghi. Muôn hình vạn trạng của nỗi cô đơn trở nên hữu hình trong thơ của Nguyễn Phong Việt. Đó là nỗi cô đơn của những trái tim đang chờ được lấp đầy, là sự đơn côi của những yêu thương không trọn vẹn, là sự lẻ loi của những tâm hồn khao khát được thấu hiểu và có khi chỉ là một nỗi buồn đơn lẻ - nỗi cô đơn của một hạt cát trong hoang mạc mênh mông. Nỗi cô đơn đến với mỗi người, thường nhật như một tách café buổi sáng, uống “vì cần một vị đắng cho trái tim”, cũng có khi là bất chợt như một chiều mưa, ta thấy mình lẻ loi trong một màn mưa trắng xóa, cũng có khi là ngày ngày tháng tháng nỗi cô đơn ở bên ta như một điều quen thuộc mà đến nước mắt cũng nhận ra. Cô đơn chất chồng cô đơn, nhưng tại sao, tại sao chúng ta phải mang vác những cô đơn này? Là từ giây phút nào, những cô đơn ấy đã bắt đầu?
Bạn đang xem Tập thơ Sinh Ra Để Cô Đơn hấp dẫn của nhà thơ Nguyễn Phong Việt phần 3 Những bài thơ hay trong tập thơ Sinh Ra Để Cô Đơn của thi sĩ Nguyễn Phong Việt luôn thu hút sự chú ý mạnh mẽ của bạn đọc. Với tình cảm sâu sắc cùng những nỗi niềm mà những bài thơ của anh khiến bạn đọc rung động. Cùng Trường Tiểu học Thủ Lệ theo dõi ngay nhé! Năm tháng này điều chúng ta sợ nhất không phải là đắng cay chỉ là sợ không tìm lại được một cái nắm tay… Chúng ta nhìn tuổi thanh xuân như nhìn một đám mây biết rõ cuộc đời mình không cách nào nắm giữ đã có những ngày cuồng điên, những đêm giận dữ lấy nước mắt của mình để so với nụ cười trong một phép thử điều gì đau đớn hơn? Năm tháng này điều chúng ta sợ nhất không phải là nỗi buồn chỉ là sợ không có ai để mình chia sẻ nỗi cô đơn… Chúng ta từng lặng im bên ô cửa nhìn mưa tuôn với tách café và ước gì cuộc đời mình dừng lại ở khoảnh khắc đó cái ấm ở bàn tay cùng cái lạnh của mưa gió chia yêu thương ra thành hai nửa từ một nỗi nhớ xé nát đáy lòng… Năm tháng này điều chúng ta sợ nhất không phải là mùa đông chỉ là sợ đứng dưới trời nắng và không thấy bóng của mình Chúng ta thức suốt đêm để mong làm người đầu tiên nhìn thấy ánh bình minh với niềm tin đó là thời gian mà cuộc đời soi vào gương đẹp nhất dang rộng hai tay rồi úp mặt mình vào đất nghĩ mình có thể làm chồi non chờ một người nào đó đến tưới niềm vui lên mỗi ngày… Năm tháng này điều chúng ta sợ nhất không phải là một cơn say chỉ là sợ mình quá bình yên trong tuổi thanh xuân này! Thế giới này có thể sẽ không thuộc về chúng ta nhưng thế giới này sẽ luôn có một người để lắng nghe Có một người ở đâu đó nhìn thấy được nước mắt ẩn sau những tiếng cười xoà và lặng im trong cái nhìn thấu hiểu một người bình yên như tiếng chuông gió dù trong ngày mưa bão cuộn tròn trái tim mong manh trong lớp áo bằng đôi tay… Thế giời này có thể đã có quá nhiều đắng cay để chúng ta hoài nghi yêu thương vẫn còn nơi nào khuất lấp một con người đến gần bên mà không cần chạm vào tận cùng sâu thẳm vẫn nhận ra đó là hơi ấm cả đời mình luôn cần… Một con người không phải che chắn cho chúng ta chỉ giúp chúng ta nhận ra bản thân sinh ra để ước mơ hay ước mơ để sinh ra sống cuộc đời mình mong muốn nắm tay qua một quãng đời để vui hay rốt cuộc chỉ là một quãng đời chạy trốn mình có còn là mình nếu cứ phải bước với trống rỗng, hoang mang… Vẫn luôn có một người trong thế giới này lắng nghe chúng ta với tất cả những ân cần một người nhẫn nại như cây non vừa đi qua cơn bão sống một ngày và yêu thương một ngày mà không cần nương náu vào những bình yên chưa bao giờ bình yên như mình đã hiểu từ giây phút bắt đầu… Sẽ luôn có một người để lắng nghe những điều mà chúng ta chưa bao giờ nói với thế giới này dù chỉ một câu… Khi những lời nói chỉ làm cho mình có cảm giác như đang ngậm một viên thuốc đắng cố uống trong nước mắt mà không cần ai khác nhận ra… Lặng im một ngày để ngày đó trôi qua với những bình yên mình biết chắc rằng là ảo giác cô đơn đến một lúc chỉ là một điều bình thường như mọi ngày phải gánh vác cười với mọi người nụ cười thật đơn giản rồi mau chóng quên đi… Đã có lần muốn đứng lại, muốn giải thích, muốn thể hiện một cử chỉ mình đang ở đây nhưng chỉ là… lòng buồn vô hạn người đối diện với người nhưng trái tim nhìn về một hướng khác yêu thương ấy không thể san bằng được khoảng cách dù là nhỏ nhoi… Có những nỗi đau có thể nói ra được bằng lời bằng vết thương mà ai ai cũng có thể nhìn thấy có những nỗi đau con người ta phải che đậy chỉ bởi mình không phải là một vì sao ở phương trời nào đấy đêm đêm cần sáng lên… Ở trong bóng tối con người ta thường mới có thể hiểu được mình từng nét vẽ lạnh lùng lên gương mặt nước mắt trong cuộc đời này chưa bao giờ là thứ cô đơn nhất nụ cười của một con người khi trong lòng chỉ toàn là sỏi cát mới là thứ lẻ loi tột cùng… Khi những lời nói chỉ làm cho mình có cảm giác như đang ngậm một viên thuốc đắng mình sẽ tự hỏi có còn cần ai khác lắng nghe mình nữa không? Vào một ngày nào đó trong cuộc đời người sẽ nhận ra mình quá chừng lẻ loi Không có ai để cùng khóc hay cười để ngồi xuống nhìn nhau trong lặng lẽ choàng tay ra với khoảng không mà người từng nghĩ là đầy hơi thở của những trái tim luôn hăm hở được bao dung… Vào một ngày nào đó trong cuộc đời người mới hiểu giá trị của cái quay lưng chỉ thấy trong miệng mình đủ trăm ngàn vị đắng hoá ra cô đơn chỉ là một điều gì đó rất đơn giản như khi người nắm tay lại mới biết là không thể nắm chặt trừ khi nắm tay một người khác bằng yêu thương… Không ai nhận ra tiếng cười cũng có thể giấu được nỗi buồn nên người tập cười như đã từng tập đi, tập nói tự nhủ với bản thân rồi một ngày nào đó sẽ tới ngày mà trái tim đã quen với bóng tối không cần nữa ánh sáng lung linh… Vào một ngày nào đó trong cuộc đời người sẽ hiểu người cần phải quên thức dậy vào buổi sớm mai và không cần nhớ ngày hôm qua mình đã sống ký ức chỉ là một tờ lịch hết hôm nay sẽ rơi xuống người sẽ thôi nhớ thương những điều mình đã từng chạy trốn xa lạ với nỗi đau… Không còn ai nữa nên người cũng không thể buộc mình đến hay ở đâu cứ để bước chân tự nhiên đi trong ngơ ngác cố gắng như thế nào người cũng vẫn là người không thể khác cầm tay mình lên và lau nước mắt thật giản đơn… Vào một ngày nào đó trong cuộc đời người mới biết yêu thương? Người đến đây chỉ để tìm thấy một tiếng cười nhưng tại sao chỉ một lần rồi thôi? Thế giới bao la nhưng chỉ thấy một con người rồi sau đó là tháng ngày ngơ ngác đi như một đứa trẻ con lạc đường và tay không ngừng lau nước mắt cứ trách mình sao có thể buông tay lúc lẽ ra cần giữ chặt giữa đám đông… Bằng cách nào tầm mắt chỉ còn nhìn thấy tuyết của mùa đông rơi từ một thế giới nào đó bên ngoài tầm với đủ lạnh để trái tim lúc nào cũng cần thật nhiều chăn gối ngay cả khi không chút nào mệt mỏi vẫn muốn nương tựa vào bình yên… Người đến trong thế giới này với một ánh nhìn thấu suốt nỗi cô đơn rồi sau đó là bàn tay, bước chân và trí nhớ trong những giấc ngủ thật dài có khi đã quên cả hơi thở và trôi qua những cánh cửa với ước mơ phía ấy là thiên đường… Có thể đã rất nhiều người sống nhưng chỉ muốn được lãng quên như một cơn mưa đến và đi trong một đêm về khuya tối không ai nhớ gì cho đến khi sáng ra nhìn hơi mưa còn trên lối giật mình giống một vết thương trở trời đau nhói rồi lặng lẽ quay đi… Đã có lần người ngồi xuống thầm thì ngại tiếng mình nói ra sẽ làm chùng lòng ai đó bao nhiêu nỗi đau nhưng chỉ đôi lần dám bày tỏ tặng cho mình một cành hoa hay một cọng cỏ cũng có khác gì nhau… Người đã không thể nào quay lại từ đầu không thể từ chối những con đường đã bước ký ức nhiều hơn và lòng bàn tay găm đầy vết xước quen với một ngày mới đến chỉ toàn là âu lo… Người đến đây chỉ để tìm thấy một cuộc đợi chờ? Những bước chân này theo cách nào đó đã thay cho tiếng nói trong những đêm về khuya tối chúng ta lặng im… Còn một phần đời mà chúng ta mắc nợ được sống đúng với chính mình biết bao ngày nhìn quanh rồi giấu bản thân đi vì người khác gửi cho ai đó vui và buồn lúc ai đó nhìn ngơ ngác ngay cả lúc đau cũng tự trách sao lại mau nước mắt không dám khóc dù có tràn về dỗi hờn… Những ngón tay dính liền với những ngọn gió cô đơn cứ thổi qua nhau như muộn phiền bất tận chúng ta lạc loài theo một giọt sương sinh ra đã ướt lạnh không hơi ấm nào đủ sức tạo ra một yêu thương lành lặn nếu thiếu một phần sẻ chia… Trong từng đêm tối chúng ta cứ lầm lũi trở về muốn được ngôi nhà ôm vào lòng trên từng ô cửa chúng ta đã lẻ loi ngay từ phút giây đầu tiên biết than thở trẻ con lớn lên rồi già đi trong trăm ngàn nỗi nhớ phải mang theo… Con đường này là một thứ thói quen lo sợ sau đủ đầy sẽ hư hao có ai dám hoài nghi rằng mỗi sớm mai đều là háo hức để trong đêm luôn tự hỏi mình điều gì vẫn đang ở phía trước nếu sau đêm nay mình chết thì đêm mai mình cần có ai… Chúng ta trở về với một ký ức chỉ muốn thả bay ước mơ rõ ràng nhất là được làm một trang giấy trắng nhưng hành trình đã đi, đã qua, đã lấm lem mưa nắng chúng ta đã trở thành một người khác một người khác mất rồi… Trong những đêm về khuya tối chúng ta chỉ nhìn thấy những ngọn đèn vàng sáng lên ở một góc khuất nào đó chúng ta chưa từng vui… Bỏ lại một con người và một thế giới đã không còn vui người bước qua ranh giới của cuộc đời… Không ai biết ở trong lòng còn bao nhiêu là cay đắng chưa từng muốn buông xuôi những câu nói từ nay lặng im vĩnh viễn một cơ hội để người ngoảnh lại nhìn cũng đã đặt dấu chấm hết người không còn ở đây và hối tiếc dù chỉ với duy nhất bản thân… Chẳng có ai sinh ra để chờ đợi một giây phút ngại ngần nói với mình rốt cuộc yêu thương nào là ý nghĩa từng ngày tháng cuồng điên với ước mơ nhưng chỉ dừng ở đó người đã không dám làm gì, không dám bày tỏ nhạt nhoà với cả dấu vân tay… Người đã đến trong cuộc đời rồi ra đi mà không có gì đổi thay như một viên sỏi ném vào mặt hồ rộng lớn người từng tin mình có thể làm nên một vòng tròn nước loang đi khắp nhưng cuối cùng chỉ là một gợn sóng không đủ để gọi tên… Sẽ có rất nhiều người hoài nghi vào sự lãng quên như hôm nay được nhìn sâu vào bao nhiêu đôi mắt bao nhiêu người đã khóc và bao nhiêu người cắn răng cho mất mát vì người không còn ở đây để tiếp nhận từng chút một bao dung… Bỏ lại một con người và một thế giới không còn vui người buông tay trong cô đơn đến tận cùng… Không có lời nào được nói ra trong một thứ cảm giác vô hình nhưng người này và người kia đều hiểu yêu thương đó đã gọi tên Chấp nhận lặng im là một thứ ngôn ngữ phải học cho trái tim học trong cô đơn và nhẫn nại sẽ có những ngày đi xa mà lòng trống trải khi người này không hề biết người kia đang làm gì, càng không thể hỏi ngoài cách nhìn trời… Hạnh phúc có thể đến từ một cái nắm tay nhưng cũng có thể là một nụ cười được nhìn thấy nhau đủ vừa ấm áp chọn cho mình một cách yêu không giống với thế giới này từng biết yêu và không sợ mình sẽ hối tiếc vì vẫn chưa có gì thuộc về nhau… Vì người này và người kia đều hiểu có quá nhiều thứ khó khăn để bắt đầu nên không nói ra cũng là một lời giải thích như một người mắc kẹt cần có thời gian đứng lên nhìn về phía trước mất bao lâu cũng chẳng thể nào hứa được nên sợ lắm những niềm tin… Nếu được chọn thì đã là một định mệnh giản đơn cho người này, người kia cảm ơn nhau trong ánh mắt những gian truân cũng rất cần để yêu thương kia chất ngất vào một ngày tháng nào đó về sau sẽ biết chờ đợi kia có ý nghĩa gì? Xin đừng hỏi sao có những người khờ dại hoặc ngu si bởi phải là người này hay người kia mới hiểu! Xin đừng hỏi tại sao có những người biết rõ là tình yêu nhưng không thể nói bởi phải là người này hay người kia mới biết giá trị của lặng im! Có những con đường chúng ta phải đi đến cuối cùng mới đủ sức nói chuyện được với trái tim! Như là cách chúng ta ngồi trong bóng tối và thắp một ngọn đèn rồi sẽ quen… Chỉ có một mình mình nên không cần phải thở than bao nhiêu nỗi đau đã từng ngày chìm xuống nước mắt cứ rơi mà lòng chẳng còn gì để hoảng hốt vì đã có lần cầu xin đời cho mình một viên thuốc ốm mà trí nhớ thả bay… Đã từng có ai khác ngồi trong bóng tối như thế này và họ sẽ làm gì khi bước ra ánh sáng để mình còn biết mình không phải là người duy nhất trong cuộc đời ngơ ngác yêu thương khi đi đến tận cùng giới hạn có còn là yêu thương? Rồi sẽ quen với suy nghĩ mình muốn làm người bình thường khóc thật to lúc đau và cười thật vui khi lòng tràn hạnh phúc đừng cắn răng, đừng bấu tay vào ngực cứ huyễn hoặc mình bao dung nhưng thực ra đầy oán hận từng ngày… Sẽ không có ai khác yêu thương mình mà không yêu cầu đổi thay nên tự thắp cho mình một ngọn đèn là tốt nhất che chắn cho thứ niềm tin nhỏ nhoi như hạt cát không có gì là đơn giản huống chi là một cuộc đời được sinh ra một cuộc đời mà giông gió nhiều đến mức không muốn vượt qua để thét gào đến một lúc thành tiếng cười lặng lẽ… Hãy cứ đi cho đến lúc quỵ ngã và nói lời cảm ơn vì mình cần phải trả giá cho chọn lựa của mình… Trong bóng tối, chúng ta lại bắt đầu từ nơi cần lãng quên… Chỉ là một lần trong đời được ngồi đối diện nhau rồi mây có xanh hay trắng hãy cứ bay qua đầu… Người đã chờ như từng chờ tuyết rơi bên ngoài khung cửa sổ giữa đêm thâu mà biết rằng ngàn khuya nữa vẫn trời sao nơi ấy mình lớn khôn nhưng lòng thật ra chỉ đầy trẻ dại không có yêu thương nào là yêu thương mãi mãi dù là đến từ ai… Chúng ta sẽ bắt đầu câu chuyện bằng cách nhìn nhau thật lâu và dài những tiếng cười tự nhiên như cơn gió không phải ai cũng đủ niềm tin để yêu thương một ai đó mà một cái chạm tay cũng chập chùng gian khó phải đi qua… Sẽ nói về những điều không có ai khác hiểu ngoài chúng ta như thể sống cuộc đời này chỉ đợi gặp nhau và chia sẻ mỗi người một con đường nhưng chúng ta đã bước đi trong một quãng đời nào đó thật khẽ vì biết mình không thể chối từ một nhịp tim… Có thể sẽ rất đau đến mức người phải dừng lại tất cả mọi giác quan khi thế giới này buộc chúng ta phải trả giá nhưng còn hơn là thấy mình trôi đi trong một biển người xa lạ cuộc này buồn quá mà người thì không thể vui… Nên chỉ cần là một lần trong đời được ngồi đối diện nhau chúng ta sẽ bất chấp hết mọi lý lẽ con người! Sau những tiếng nói, nụ cười là một con người của riêng đơn côi Vì đã biết không ai mong chờ cả cuộc đời mình sẽ vui những giấc mơ ngày ngày vẫn trả giá gặp được bao nhiêu người mà đám đông nào cũng xa lạ không dám nhận mình đang đau hay bình yên dù ngàn lần muốn thế chỉl à vừa đủ bao dung… Đứng trong năm tháng này người phải tung đồng xu lên rồi quay đi không cần biết sấp ngửa chỉ là một thói quen của con người khi đang trong thương nhớ bởi trong lòng luôn luôn có một kẽ hở cho niềm tin… Có quãng đời cố ghi nhớ mọi điều, có quãng đời dằn vặt bắt mình phải quên người nhiều khi chỉ là một cơn mưa lầm lũi làm ướt tất cả mọi người để sẻ chia phần yếu đuối và giữ lại cho riêng mình một câu hỏi -người không sợ cô đơn? Người chỉ sợ không còn thấy niềm vui trên gương mặt mình ở trong gương trong những đêm dài cuộn mình theo hơi thở mỗi một vì sao ở ngoài kia là một linh hồn của nỗi nhớ người có còn linh hồn nào cho điều đó khi lòng đầy những hoang mang!… Sau những tiếng nói, nụ cười là một con người của bình an? Dù sau ngày tháng này chúng ta có trở thành ra sao thì cô đơn ấy cũng đã bắt đầu… Có những yêu thương chỉ là phép thử cho một nỗi đau mà con người ta ngày ngày lẩn tránh cứ nghĩ mình sẽ vui khi đủ chăn cho một ngày trở lạnh nhưng trái tim có đắp bao nhiêu ấm êm cũng đã không còn nguyên vẹn với cuộc đời… Đã thử hỏi chúng ta sống có gì vui khi những giấc mơ chết dần theo năm tháng chúng ta cười thật nhiều nhưng chỉ là để quên đi nước mắt dường như ai cũng đang sống giùm cho người khác và không mấy ai nhận ra? Mỗi một con đường đều có riêng những giông bão xót xa chúng ta có cố gắng đến bao nhiêu vẫn không thể biết trước trên bàn tay này chỉ là những đường vân tay từ vô thức không còn gì là chắc chắn từ phía con người… Sẽ là tận cùng rồi người sẽ lại tin mình hết lẻ loi như một vòng lặp kéo dài đến vô tận chúng ta liệu có đủ thời gian cho kiếp này để yêu thương và hờn giận hay chỉ là trả nợ được phần nào đó của định mệnh thuộc về giây phút trước khi mình chào đời… Dù sau ngày tháng này chúng ta có trở thành ra sao thì cô đơn ấy cũng đã đâm chồi… Một giây phút mà cả cuộc đời này có thể người không tin được xa lạ với một thứ yêu thương đã ngỡ là vĩnh viễn khi đối diện nhau… Không còn một chút day dứt nào giống như từng có một nỗi đau cứa một đường từ trái tim lên ánh mắt cứ nghĩ mình sẽ mang theo đáy lòng một hạt cát ngày qua ngày ngơ ngác… đến cuối đời… Chẳng thể nghĩ sẽ có một giây phút không biết nên gọi là niềm vui cười thản nhiên với con người là đại dương ngày đó điều duy nhất ở trong lòng thật sự muốn bày tỏ tại sao đến cuối cùng mọi thứ đều chỉ như cơn gió cứ thế rồi đi qua… Năm tháng ấy của người không thể lấy lại và cũng đã ở quá xa yêu thương lớn lên để trở thành chai sạn có những giấc mơ hôm nay bình yên nhưng ngày mai sẽ khác đôi khi được làm người mất mát lại dễ chịu vô cùng… Vì chẳng cần phải gồng gánh những câu nói bao dung làm một người bình thường có tiếng cười và nước mắt đâu phải lúc nào trong cuộc đời mình cũng là người tốt thậm chí cố tình với đôi điều độc ác người đã từng… Một giây phút người thấy mình với yêu thương ấy lạnh lùng!… Những buổi sáng người nhìn mình ở trước gương nhìn như nhìn một cuộc đời thật bình thường… Một cuộc đời từng nghĩ về nắng ấm vẫn luôn ở trong tim dù ngoài kia tuyết ngập trời buốt giá tin rằng ở đâu đó sẽ có một người chờ được nắm tay để tạm biệt một quãng đường xa lạ một người có thể hiểu được tất cả từng buồn vui… Những buổi sáng người nhìn mình với một nụ cười khi ở trong gương là biết bao điều mơ ước ấu thơ ấy đã vun xới cho một ngày nào đó khôn lớn nhưng một ngày nào đó giờ là một ngày không còn gì khao khát biết làm sao… Người xắn tay áo, vuốt tóc rồi tự nói với mình một câu chào dù lát nữa đây có gặp ai nói với ai cũng không cần vội vã chọn cho mình một yêu thương và quên đi những mặc cả chỉ yêu thương bản thân và đừng cho đi nhiều quá rồi đớn đau… Những buổi sáng sẽ khiến người hay nhớ những đêm thâu cứ mơ một sớm mai trái tim mình thức dậy không nói không cười nhưng bình yên ấy đã tìm thấy một con người ở cạnh bên che đi nỗi sợ hãi vẫn hằng mang… Những buổi sáng người nhìn mình ở trước gương nhìn như nhìn một yêu dấu đã không còn… Vì có lẽ hết kiếp này con cũng không thể trả nổi những âu lo từ ngày con chào đời. Những đau đớn con trải qua cho mình, con biết chỉ là hạt cát nhỏ nhoi mà đã lấy đi bao nhiêu là nước mắt con oán hận mình nhưng quên đi ở đâu đó còn yêu thương chờ được nắm chặt con cứ nghĩ mình đang phải ngơ ngác giữa cuộc đời… Có lẽ kiếp này con chỉ ước được sống cho mình mà thôi một sinh mệnh mà khi sinh ra con từng hoài nghi chỉ là cơn gió không tin vào đâu và không tin vào ai trong bầu trời quá nhiều đổ vỡ con từng cầu xin mình làm ơn chỉ cần cho con giữ lại được hơi thở trong tháng ngày tựa vào hoang mang… Con đã ghét mình, đã chán ghét mình khi nhìn thấy đời mình cháy theo một ngọn nến tàn giúp ánh sáng cho bóng tối nhưng không giúp được gì cho trái tim mình thắp sáng nên con đã giật mình khi có một người đưa tay và che chắn con hiểu mình cần ích kỷ với cuộc đời để còn biết thương mình nhiều nhất vì mình mà vui… Con xin lỗi vì năm tháng con được làm người chỉ nhìn thấy buồn vui của mình hơn tất cả những nửa đêm con về đều sót lại trong lòng vết thương hay sỏi đá con biết đôi khi mình đã đi xa quá để có thể quay về… Con xin lỗi vì có lẽ kiếp này con cũng không thể trả hết được dù chỉ một hơi ấm của ngày bé thơ… Trên đây chúng tôi đã chia sẻ đến các bạn những bài thơ hay trong tập Sinh Ra Để Cô Đơn của nhà thơ Nguyễn Phong Việt. Những bài thơ của anh được bạn đọc đón nhận và chia sẻ rầm rộ trên các trang mạng xã hội. Hãy cùng nhau theo dõi ngay bây giờ nhé! Xem Thêm Tập thơ Sinh Ra Để Cô Đơn hấp dẫn của nhà thơ Nguyễn Phong Việt phần 2
sinh ra để cô đơn nguyễn phong việt